
_"Em yêu anh, bất chấp dù hoàn cảnh của anh như thế nào...gia đình, dư luận cũng không cản trở được tình yêu của em đối với anh".
Người con gái ấy khẳng định với hắn rằng sẽ không có gì lay chuyển được" đơn giản là em chỉ yêu có mình anh". Nàng mang tình yêu ngọt mềm đầu đời đến trao cho hắn không một phút đắn đo, đã làm choáng ngợp trái tim già nua chưa một lần biết lãng mạn với tình yêu đôi lứa. Trên dặm nẽo đường dọc ngang hắn ngây thơ đến độ chưa bao giờ hình dung được rằng giữa cuộc đời ô-trọc nầy có một người con gái nào dám mở ngỏ trái tim cho một kẻ lãng du, lấy mui tàu Bắc Nam làm nhà và những sân ga làm bến đậu. Cuộc đời hắn lạnh lùng như vết nghiến của bánh xe thép trên đường rây ngược xuôi qua ba miền đất nước. Đôi lúc con tàu ngang qua một sân ga nhỏ, nhìn cảnh người đón kẻ đưa hắn chợt nao lòng mơ về một ngày"dừng bước giang hồ" với bến đậu bình yên. Và ngày ấy đã phải đến...
Như một định mệnh trái ngang trói buộc giữa hai con người xa lạ. Một lần dừng bước, hắn ghé vào một con hẻm tồi tàn, ở đó có một gia đình nghèo khó vì người cha nằm bại liệt trên giường bệnh đã 15 năm rồi. Người mẹ tảo tần với đôi gánh ve chai khó nhọc nuôi bốn đứa con thơ khi đứa đầu lòng mới vừa mười hai tuổi và đứa em út cũng vừa lên ba. Hắn không lường được điều gì đã và đang xảy ra làm thay đổi hoàn toàn cách sống của hắn. Niềm xúc cảm của con người chợt sống lại đánh thức lòng từ tâm của hắn ngủ quên lâu rồi trổi dậy. Hắn mở lời an ủi dỗ dành gia đình cùng giúp đỡ mua cho vài ký gạo độ nhật. Vốn biết ít nhiều về môn trị liệu bấm huyệt chân truyền, hắn liều lĩnh đem ra thử thách với căn bệnh hiểm nghèo nầy. Không hiểu sao một sức mạnh vô hình nào đó đã khiến gia đình nầy tin tưởng tuyệt đối vào hắn đến như vậy, họ phó thác sinh mệnh người bệnh cho hắn. Vài thủ tục căn bản về vệ sinh cần phải làm trước khi khai phá các huyệt đạo hắn đã làm xong để đi vào vấn đề chính là trích lể. Đôi bàn tay hắn thoăn thoắt trên toàn thân người bệnh lúc nằm sấp, lúc nằm ngửa, hắn cắt những vết cắt bẳng mẻ chai ngâm cồn sát trùng, hắn nặn máu đen lâu ngày ứ trong các huyệt đạo ấy từ đỉnh đầu cho cuối đến những ngón chân, bàn tay. Bàn tay hắn đi đến đâu người bệnh lâu năm bắt đầu có cảm giác, mồ hôi người đàn ông nằm đó vã ra như tắm và trán hắn cũng lấm tấm đầy mồ hôi. Lau khô cho người bệnh, thoa dầu, đắp chăn kín. Hắn đề nghị người nhà nấu cho bệnh nhân chén cháo còn hắn đứng dậy bỏ đi ra đầu hẻm đến một quầy thuốc tây, hắn xầm xì gì đó với người đứng quầy thuốc và họ trao cho hắn duy nhất chỉ có bốn viên biệt dược dành cho hai liều dùng. Hắn trở lại nhà trao tay hai liều thuốc ấy cho người đàn bà dặn dò cẩn thận chỉ được phép cho người bệnh uống một liều sau khi ăn xong, một liều còn lại bất khả kháng nếu bệnh nhân có chuyển hướng mới được dùng tiếp liều duy nhất cuối cùng. Người vợ khúm núm nhận những viên thuốc từ tay hắn đầy vẻ kính cẫn. Hắn giã từ ra đi, và câu chuyện ấy tưởng như đã quên đi theo tháng năm giòng đời trôi nổi.
Tám năm sau như định mệnh đã an bài...
Trong căn gát nhà sàn ọp ẹp trên giòng kênh Nhiêu Lộc lúc mặt trời dần xuống thấp như cơn hấp hối của người bệnh cô đơn. Cái nóng bức của ngày hè đọng lại trong căn gát nhỏ thấp lè tè không lối thoát. Hắn cởi trần nằm dài người lên chiếc chiếu trải gập ghềnh của lớp ván sàn, gác tay trên trán như miên man đang suy nghĩ điều gì. Giòng kênh đen ngòm đang lửng lờ dường như không muốn trôi bốc hơi tanh tưởi mùi rác thải, lềnh bềnh những túi bịch ni long, xác một con chuột rụng lông lộ mảng da trắng bệch trôi lờ nhờ, nhập nhoà giữa buổi chiều hiu hắt.
Có cô gái trẻ đang dò từng bước chân gập gềnh trên những mành sàn chắp vá loang lổ của con đường đầu hẻm vào nhà, đôi bím tóc như nhún nhẩy theo từng bước chân đi. Đôi guốc cao cao thon thả với chiếc quần tây màu cánh dán bó sát, hoà điệu chiếc áo lụa hồng mỏng manh cổ dún raglan dài tay cài nút kín đáo, càng tăng thêm nét trang nhã nhỏ nhắn thanh tao. Gương mặt bầu bỉnh của cô gái tươi như bông hoa của mùa xuân, sáng ngời như vầng trăng mười sáu. Cô dừng chân trước căn nhà cửa đóng kín hắn ở và gõ. Hắn không điếc nhưng hắn không muốn biết mọi điều đang xảy ra quanh hắn_trở mình, vẻ khó chịu hắn nằm im lìm không buồn trả lời.
Có nhiều tiếng chân trước nhà cùng tiếng xì xào của nhiều người trò chuyện. Chị Ba nhà bên cạnh đã nói chuyện gì đó với cô gái, cùng cô Bốn của hắn qua nhà hàng xóm chơi trở về...Cô ta tìm đúng tên hắn và địa chỉ nơi nầy hắn đang trú ngụ, mọi người hiếu kỳ, cô Bốn lạ lẫm vì hồi nào có nghe hắn nói, kể chút gì về bạn gái quen biết nào của hắn đâu. Cô đẩy cửa vui vẻ mời cô gái vào nhà và vọng tiếng gọi hắn rằng có khách. Hắn mệt mõi khoát vội chiếc áo, cài nút cẫn thận rồi bức xuống cầu thang ngở ngàng.
Mùa xuân đến đã làm cơn bệnh của hắn tái phát. Có thể giống như "sốt rét cách nhật" thay vì bây giờ là sốt cách niên. Mặt hắn xám xịt bởi làn da nhợt nhạt với đôi mắt thất thần. Hắn không thiết gì ăn uống, người nhà hắn đau lòng nấu cho hắn bát cháo lỏng cầm hơi. Hắn từ chối mọi cuộc viếng thăm của nhiều người trong ba ngày tết, khước từ tất cả mọi lời chúc tốt đẹp mà người đời thường dành cho nhau để chúc tụng may mắn những ngày đầu năm. Mười mùa xuân qua đi hắn đã đón nhận biết bao nhiêu lời chúc may mắn, nhưng những điều bình thường nhất trong cuộc đời hắn, chưa nói là những điều tầm thường và nhỏ nhặt nhất hắn cũng đã không còn có được nữa là.
Khi tình yêu đã trao đi cho người mình yêu thì người cho sẽ cảm thấy tâm hồn mình hạnh phúc. Vì chính hạnh phúc của người được yêu cũng là niềm hạnh phúc của người trao đi cho kẻ nhận. Nhưng khi người nhận chối từ, thoái thác thì người cho bỗng dưng hụt hẩng như đã đánh mất một điều gì đó thiêng liêng ở tâm hồn. Hắn đã mất điều ấy từ mười năm trước và ray rức tự dằn vặt lấy chính mình với bao nhiêu câu hỏi để tìm kiếm câu trả lời chính đáng hòng xoa dịu vết thương lòng. Nhưng tất cả những điều hắn nghĩ không ngoài buột lời oán trách lòng người phụ bạc, hận cuộc đời đổi trắng thay đen. Hắn yêu quá nên hắn đã hoá cuồng vì tình yêu đã mất, trong hắn chỉ còn lại lòng hận thù không nguôi.
Hai tiếng "tình yêu" quá mông lung, quá ảo tưởng không đủ sức thuyết phục thực tế đời thường. Khả năng của hắn quá kém cỏi để dệt tấm thảm tình yêu thiết thực bằng vật chất, cho nhu cầu tiện nghi mà mái ấm gia đình tối thiểu cần phải có. Hắn thất bại trên thương trường kinh tế kéo theo chuỗi trượt dài đi đến phá sản, công sức gần mười năm gầy dựng. Hắn bán nhà, gá xe trả chưa hết nợ. Từ người chủ một cơ sở sản xuất kinh doanh nhỏ với doanh thu hằng chục triệu mỗi ngày, hắn rớt xuống ra thân đi làm công thợ ba trăm ngàn tiền ăn lương tháng không đủ nuôi thân. Hắn thay đổi nghề nghiệp nhiều hơn thay áo. Hắn theo anh họ làm thợ hồ, hắn theo bạn bè làm thợ mộc, bốc xếp.... Công việc nặng nhọc không giúp hắn khôn sáng thêm hơn, lại càng đày đoạ hắn lún sâu vào ma men hè phố. Hắn lấy cớ rượu là thuốc giảm đau đớn thân tâm. Không ai khuyên giúp hắn được một lời. Vợ hắn âm thầm bỏ đi. Hắn đau đớn tìm cách xa lánh mọi người, nguyền rủa cuộc đời. Và hắn khép kín đời sống như loài ốc mượn hồn thu mình trong chiếc vỏ hoang phế, xấu xí. Sau một ngày lao động nhọc nhằn, hắn cố tìm kiếm niềm vinh quang trong ấy bằng những xị rượu rẻ tiền bên hè phố, những con phố tối tăm thiếu ánh đèn đường. Chỉ cần vài trái cóc, bịch đậu phụng rang... để đưa cái vị cay nồng của rượu, cái chất có thể nâng tâm hồn hắn bay bổng lên cao là hắn tha hồ huênh hoang với mọi người xung quanh lòng tự hào hiếm thấy. Đôi khi, chính những điều dối láo ấy đã dỗ dành những giấc mơ tuyệt vời trong những giấc ngủ say của hắn. Rồi ngày mai thức dậy, hắn quên bẳn đi những gì của ngày hôm qua để lặp lại công việc trong ngày mới_những việc rất cũ.
Hắn không có cái diễm phúc để tin tưởng rằng cuộc đời vẫn còn đẹp, khi chung quanh hắn khó tìm được người đồng cảm với kẻ bần hàn. Hắn tưởng thế giới nầy như chật hẹp lại để con người trở nên đố kị và ghen ghét nhiều hơn thay vì sẻ chia nhau nghèo khó. Người giàu thì thích khoe khoang, tự mãn đem lòng miệt khinh đối đãi với kẻ nghèo hèn, những kẻ khốn khổ thì cắn xé lẫn nhau đến độ ti tiện. Hắn bảo thủ cố chấp để vượt lên chính mình, vượt lên cái số phận đen tối ấy bằng đủ mọi cách, bằng đủ thủ đoạn đê tiện mà từ thuở man khai đến giờ loài người chưa bao giờ biết đến.
Hắn tham lam dàn dựng nhiều kịch bản ma quái, đốn mạt thay vì đáng ra tự mình phải đi ăn mày bằng cách tập hợp những người già, người bệnh, trẻ em cơ nhỡ vào cuộc. Mỗi sáng mai, hắn trao tay từng người xấp vé số quy định, rồi điều phối họ khắp hang cùng ngỏ hẻm bán rao cái may mắn đi khắp mọi nơi. Chiều tới, hắn tập họp tất cả mọi người lại, thu gom hết tiền bạc rồi lên giọng kẻ cả_với mọi người lời chê trách nhiều hơn lời an ủi dỗ dành. Hắn đứng núp đằng sau bóng tối của cuộc sống đô thị xa hoa, làm đạo diễn ung dung thu nhập những đồng tiền cần cù và tủi nhục của nhiều người, như một công ty chuyên chính với cái bảng hiệu nhân ái, đạo đức giả của mình. Những diễn viên của hắn sẽ luôn xuất sắc với ngoại hình tàn tạ vì vốn đầu tư của hắn bỏ ra càng thấp chừng nào thì kịch bản càng sáng giá chừng ấy. Từ sự đau khổ thật sự của con người thì vai diễn mới đạt tới đỉnh cao của nghệ thuật lúc nhập vai. Những kẻ bị sắm vai diễn xuất ấy luôn luôn thoi thóp theo tháng ngày, mõi mòn chờ đợi bao nhiêu lời hứa hẹn sẽ rũ lòng thương ban ơn_ phân phát ân sũng cho. Hắn vẫn ung dung đày đoạ mọi người bằng cách vẽ ra muôn vàn khó khăn mà tổ chức của hắn luôn đối mặt... phải vượt qua, và số phận bi thảm nhất cuối cùng họ luôn là người phải gánh chịu.
Những đứa em trai không có việc làm, hắn tìm cách đưa đi hợp tác lao động...; những đứa em gái tuổi mới vừa cặp kê, hắn hợp đồng chạy chọt các công ty môi giới gả bán nước ngoài. Tiền thù lao hắn nhận là số tiền chênh lệch tỷ lệ phần trăm giữa các hợp đồng béo bỡ ấy mặc cho số phận những con người lao động, hôn nhân kia bị tùng xẻo ở bất cứ nơi đâu như thế nào. Hắn thuộc nằm lòng câu "thiên thời , địa lợi, nhân hoà" là phương châm để làm căn bản phát triển kinh tế của hắn. Thiên tai lụt bão, động đất, dịch bệnh... là cơ hội hắn phát động kêu gọi lòng từ tâm của nhiều người trong và ngoài nước. Lúc nào hắn cũng đóng vai trò chính trong vai phân phát uỷ lạo, "đục nước thì càng béo cò" thật là địa lợi. Lòng tốt của con người thật quý hoá vô cùng, khi họ ra tay bố thí "tay phải họ hành thì tay trái họ không biết sự" phó mặc cho Trời soi xét. Họ ngây thơ đến lạ lùng ! còn những nạn nhân thì thật đáng thương, chỉ biết xoè tay nhận lãnh có nhiêu hay vậy, rồi cung kính tạ ơn một cách hiền hoà. Hắn ung dung kiêu hãnh với vai trò của mình và đôi khi cũng cảm thấy mình cao lớn hơn, trưởng thành hơn về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Ml___
No comments:
Post a Comment