Pages

Tuesday, March 27, 2012

Gía như chúng ta mãi là trẻ thơ!

Cô Thanh Huyền thân mến .
Hình như , tôi nhớ mình đã đợi chờ bức ảnh (cô hứa sẽ gửi cho ) nầy lâu lắm rồi nhĩ ! Đắn đo lung lắm mới có quyết định nầy đây ...còn bày đặt đánh đố mà làm chi , tôi đau lòng lắm . Tôi ước ao cô sẽ không là một trong hai người đàn bà kia , mà là cháu bé gái bé bỏng , bụ bẫm dễ thương ấy . Chúng ta sẽ sông lại những ngày tháng không để hối tiếc , không phải ưu tư .Tôi và cô sẽ hạnh phúc vô cùng vì thời gian sắp tới ...còn lại sẽ nhiều thêm , chúng ta có cơ hội ngồi bên nhau tâm tình về con người với thân phận , kiếp người với lẽ tử sinh .
Bức ảnh chụp ngày 24.7.2004 , tức là cách đây gần một năm . Trong một quán cà phê , mà bác phó nhòm bất đắc dĩ nào đó chụp bất ngờ, cảnh hai gia đình đang ngồi uóng trà chuyện trò nhợt nhạt , rất bình thường bởi một ngày bình thường , chẳng có gì vui cũng chẳng có gì buồn .
Nhìn trong đáy mắt những thành viên nầy , tôi chỉ thấy mỗi bé gái là hạnh phúc thật sự . Còn hai người đàn ông thì cùng có thái độ thờ ơ, chẳng qua vì góc chụp nên dường như chàng trai mặc áo pull trắng có chút ít nhiệt tình hơn . Còn hai người đàn bà cô muốn tôi sẽ đoán chứ !
Tôi nói thật cô , nếu không may cô là người đàn bà mặc áo pull đỏ , (gỏc trái trước ) thì tội nghiệp cho cô ấy vô cùng, có miệng ăn mà chẳng có miệng nói, cô ta lúc nào cũng chịu thiệt thòi , an phận mà phận chẳng an để lo cho chồng, cho con ...và cả những người thân yêu .Còn như cô gái mặt áo pull trắng kia thì khỏi nói rồi , ai đi bên cô ấy coi chừng bị mất lửa, với đôi mắt sắc nét thêm đôi mày vòng nguyệt ấy, kẻ nào đối diện  hồn phách ắt tan hoang . Chà ! chà ...còn nụ cười nữa , ôi thôi chết mê chết mệt mất rồi !

Tôi chỉ là ông thầy bói mò ...nói bậy nói bạ không dính dáng đến ai , cô cũng đừng thèm trách cho mệt xác . Nhìn hình tôi nói hình , cô là cô mà hình là hình , nó chẳng dính dáng với nhau, mà tôi thì đang tâm tình với cô chứ đâu có cơ hội chuyện trò được với hình .

Mấy lúc nầy, hỏng hiểu sao lòng cất cớ : buồn giận vu vơ, dễ quạu lắm . Chắc sắp tới, sắp xếp nhập thất tịnh tâm chớ không dám chừng tẫu hoả nhập ma chớ chẳng chơi đó cô ThanhHuyền ạ !
Vừa rồi về miền Trung, dự đám ma chay, chuyện trò với mọi người, có cô bé tên Vân Anh lạc lòng với tui xin số điện thoại . Thằng em rễ cùng đi mau miệng cho số điện thoại nhà hắn , tôi mủm mĩm cười nghĩ chuyện qua đường, thầm sợ vạ lây cho dượng nó, khi về ghé qua nhà em gái (79/3 ) nói chừng ai đó gọi ...là bạn của anh . Tôi hối hận vô cùng khi ông cha chồng của em gái bắt đúng cái điện thoại từ miền Trung vào, ông gắt gỏng :" thằng Hửu không có nhà ! " giọng lơ lớ tiếng Tàu . Cúp máy cái "cụp "Con em gái đứng dưới bếp nhìn lên
tủm tỉm cười .

Cô ThanhHuyền ơi ! tôi biết làm sao đây khi người ta lòng thành đến vậy . Bắt đầu tôi thấy nhớ ...chẳng lẽ mình lại mộng mơ . Nghĩ mà méc cở một mình ai đời lại vậy, có thiên tình sử nào mà vương vấn lúc tóc muối tiêu ! có tình yêu nào héo úa ( chín mọng ) về chiều, để con tim cằn cỗi bật lên tiếng rống ( khóc ) như tiéng kèn khàn đục saxophone lúc xuồng cung trầm . Phải chăng , tiếng sét ái tình nặng như cái búa tạ, lở giáng vào đầu kẻ lãng tử cô đơn _tôi mất phương hướng, mười mấy cái đom đốm, mười mấy cái ông sao thêm mười mấy cái lòng vòng làm tôi chóng mặt . Riết, rồi đếm không xuể ... mà vô duyên chi lạ, đang không rồi ngồi đếm sao rơi !!

Cô Huyền ơi ! tôi sợ lắm những cái đôi khi mình không ngờ tới lại đến ...những điều không tưởng tự đâu đâu hiển bày , nghiệt ngã gieo neo, oan khiên trùng trùng ...Liệu chúng ta có hạnh phúc được không khi biết cuộc đời chỉ là giấc mộng @

Đêm nghe bước chân ai ,
tiếng lá rơi bên thềm hiu quạnh
giọt sương rơi buốt lạnh _năm ngón tay với bàn tay...

Đêm bên thềm hoang vắng ,
bóng trăng treo hờ hửng cành cây ,
cung đàn ai ai oán _ khúc Nam Ai sầu biệt ly nầy !

Tình là dây oan , trói nhau một đời thương nhớ
Lệ sầu bơ vơ  cho nhau khóc thầm đêm mơ .
Xin đừng đến ... làm  thoáng gió qua lay khua lá ,
Tình vấn vương lối thơ rong rêu đầy phủ mờ.

Đêm ngoài hiên vắng tanh ,
không có ai để chờ  đợi ai...
bóng trăng đơn trải dài _nghiêng cành liểu rũ say .

Gió hắt hiu từng cơn ,
sẽ thôi không còn se sắt ,
đâu còn gì nữa rồi_một nửa đời riêng bóng mồ côi !

NhậtNam 1:34 AM 4/12/2005( Xa vắng )



Kính thư cô !
Tôi xin lỗi , đã nói hơi nhiều về người đàn bà áo đỏ , cô đừng chấp mà buồn làm gì . Đã là con người , chúng ta không thoát được cái lẽ vô thường thì nghĩa lý gì một kiếp đời là giấc mộng hoang ...
Thời gian khủng khiếp thật ! nó cuốn ta đi mãi không ngờ ... đến khi giật mình nhớ ra mình là ai thì tóc đà nhuốm sương , dấu chân chim xếp đầy lên khoé mắt. Những nhớ nhung về một thời xa xăm, những luyến lưu về miền ký ức ...hạnh phúc và khổ đau chỉ còn là chiếc bóng hư vọng nhạt nhoà .

Cô Thanh Huyền thân mến !
...thật sự chúng ta sẽ không còn nhiều thời gian bên nhau nữa rồi ! những giòng thư , những bài thơ sẽ như là kỷ niệm trân trọng một đời người , một lần chúng ta gặp nhau, nơi đây .
_ Tuyệt vời làm sao, chúng ta được làm người: biết khóc, biết cười ...và để biết yêu thương !
Cô cứ khen tôi hoài, làm tôi bay bổng, chông chênh. Những người bạn của tôi cũng luôn nói như cô vậy ...đương nhiên, tôi đang được sống thật là tôi với đói nghèo dù trong mộng mơ ( người ta vẫn nghĩ vậy ! ), vì hồn thơ của tôi đang vây quanh xúm xít. Có ai nở cắt tâm hồn mình mang ra đổi áo cơm ...?!!

Cô sẽ không bở ngở, khi nghĩ rằng có một con người luôn cố gắng dùng ngôn ngữ tốt nhất để tâm tình với nhau. Tôi không cố tình thuyết phục, tôi chỉ ngợi ca cái đẹp riêng biệt duy nhất của tâm hồn con người mới có ...tôi tôn vinh chúng không tiếc lời, tôi đề cao chúng không ngần ngại, bởi vì chúng ta chẳng còn gì hơn khi thời gian xói mòn .
Cô có thấy con người thật đáng thương không ? chúng ta trưởng thành khập khiểng trong một nửa phần "con " và chỉ một nửa phần "người ". Chúng ta nghi ngờ tội lỗi, chúng ta không hoàn toàn tin tưởng vào điều thánh thiện để trong tâm trí ta luôn là chiến trường cắn xé lẫn nhau, dày vò với khổ đau !
Cô đang nghĩ gì cho ngày mai ...? là sự cô đơn, là bóng tối hãi hùng, là đối diện với sự thật (...)mà dường như chúng ta mệt nhoài để trốn tránh, lờ quên đi và không bao giờ  muốn nghĩ đến .

Tôi sẽ kể tiếp tục câu chuyện ngày hôm qua "Tình bỏ đi rồi !" hay hôm nay " Khi máu hoạn thư ..."cho cô nghe nhé !

"_Em đã phá nát tình duyên của anh đây!  Hắn vừa tủm tĩm cười vừa làm điệu chỉ chỏ cô em gái hắn mới từ ngoài cửa bước vào, giống như lên án và hờn dỗi nhè nhẹ .
_Anh không biết đâu ...nhìn mặt con mẻ , em biết ngay thứ chẳng ra gì! ngồi đằng sau ôm eo chồng người ta sát rạt. Cô em gái phân bua, nói tiếp :
_Mới bước vào nhà, gở tấm che mặt ra còn bày đặt hỏi " tôi  đến có làm phiền gì không ? " tui trả lời liền "phiền chứ sao không phiền ! " Trưa nắng cô gọi chồng tui ra bến xe đón cô chứ gì  ? ". Gặp ông Hửu bố láo :" cô Vân Anh người bà con ông Tám ngoài QN mới vào đấy, em đi rót nước mời cô ấy đi " tui càng tức anh ách, anh thử nghĩ coi " ở đâu ra vậy ? " xạo , xạo thấy bắt ghét. Tui trả lời liền :"tui không rảnh "
Hắn ôn tồn nói :
_Em làm quá ! người ta xa xuôi mới tới, chuyện gì cũng từ từ mà nói, anh đã nói trước là bạn của anh kia mà, vậy mà em nỡ làm mếch lòng người ta rồi !
Cô em gái trả lời :
_Dòm cái mặt thằng chả là em thấy bắt ghét ! người ta gọi vào điện thoại di động chả, làm bộ bí mật lắm còn nói "đi công chuyện." Ai đời, bạn của anh vợ mình thì báo cho anh vợ mình liệu mà đón, mà tiếp ...mặc xác, can hệ gì đến mình. Giúp đở anh mình phải có lý chứ, ai đời tận tuỵ từ A tới Z luôn chắc
.
Hắn phì cười , thầm nghĩ "người đàn bà ấy rất đẹp, đàn ông mà mê thì người đàn bà khác ắt phải ghen ghét thôi." Cô em gái thấy ồng anh mình cười cũng vui vui xuề xoà :
_Cái ngữ đó, anh mà vướng vô chắc chết đó ! họ đâu phải đến thăm anh đâu ..."ai mà thèm thăm anh! " tui làm một mớ, họ bỏ đi luôn rồi"được ăn cả , ngã về không mà "

Hắn gục gặc đầu cười buồn, cũng đúng thôi "dò sông, dò biển dễ dò _nào ai lấy thước mà đo lòng người " biết thì vẫn biết vậy , Hắn hỏi :
_Thế, cô ấy đi lúc nào ?
Cô em gái trả lời :
_ Tui làm ba sấp một mớ chị ta đứng dậy đi liền ...Tui nói , tui không hoan nghênh với cái tính cách ấy.
Như sực nhớ ra điều gì cô em gái hỏi tiếp :
_Ủa ! mà chị ta không vào nói một tiếng với anh hay sao ?
Hắn lắc đầu không nói gì nữa cả @

Cô biết không , dẫu biết thế thái tình đời là vậy ...mà sao tôi trông hắn cứ buồn, cứ lưu luyến đâu đâu hắn viết bài thơ trong tập nhật ký

ngày 13.4 / 05

   Đã đến nơi nầy rồi, sao em đành bỏ ra đi ,
   lửa đã bén duyên tình đang đượm ,
   thuở hồng hoang ...dễ có mấy khi  ?!!

   Đã đến nơi nầy rồi ! sao em đành lặng lẽ ,
   bỏ trống lại chổ ngồi hương phấn ,
   sót trong gió còn nụ cười vương vấn ,
   làm ngẫn ngơ buồn một khối tình si !

   Nắng  có lóng lánh cũng không tươi bằng màu mắt ,
   Mưa có ngập ngừng cũng không sớt được nỗi đau
   Em về mượn tiếng yêu đầu ,
   Cung đàn ai lỡ nhịp qua cầu gió bay !

   Đã đến nơi nầy rồi! sao em không ngồi lại,
   lời ấp ủ bao ngày chưa nói...
   rượu tràn ly tình chưa kịp gói ,
   em bỏ đi rồi loang lở vết thương đau  !

   Đã đến  đây rồi sao em chưa nói lời chi ,
   một tiếng chia ly_ em nỡ đành câm lặng
   để ai đó trong lòng trĩu nặng ,
   chiều hoang vu _chiều tím cả tâm hồn .
NN6:35 PM 4/14/2005(Chiều hắt hiu )

No comments:

Post a Comment